Gần đây, tôi đã xem Thần Thám Địch Nhân Kiệt - chơi trò chơi bắn cá
Thực ra, gần đây tôi không chỉ xem bộ này mà còn nhiều phim khác như "Những Người Thừa Kế" hay "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên". Hôm nay tôi sẽ chia sẻ cùng lúc về tất cả các phim đó. Trong số đó, tôi đặc biệt thích "Những Người Thừa Kế". Từ trước đến nay, tôi đã có thói quen xem lại những bộ phim mình yêu thích, giống như trong "Một Thế Giới Một Đời" khi Nhậm Gia Luân nói rằng anh ấy đã xem "Tìm Về Thời Tần" hàng chục lần. Với tôi, những bộ phim mà tôi yêu thích thường được xem đi xem lại khoảng năm lần.
Đối với "Những Người Thừa Kế", điều làm tôi say mê là sự xuất hiện của dàn diễn viên đẹp trai xinh gái và cốt truyện ngọt ngào. Tôi thường chọn xem lại những bộ phim nhẹ nhàng này khi cảm thấy buồn chán hoặc tâm bong da doi thuong bang the cao trạng không tốt, vì chúng giúp tôi thư giãn mà không cần phải tập trung hoàn toàn vào nội dung. Ngược lại, khi muốn chuyên tâm hơn, tôi thường chọn các bộ phim đòi hỏi tư duy logic, ví dụ như thể loại phá án hoặc những bộ phim “đốt não”.
Gần đây, tôi đã xem "Thần Thám Địch Nhân Kiệt". Đây là một bộ phim cổ trang phá án tương tự như "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên" mà tôi đã xem trước đó. Sau khi xem cả hai, tôi nhận thấy chúng đều mang đến những trải nghiệm thú vị nhưng cũng có sự khác biệt đáng kể. "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên" thực sự để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc từ thời thơ ấu, ban đầu tôi không định xem lại nhưng sau khi xem cùng LD thì lại thấy rất hấp dẫn. Bộ phim này thật sự rất chất lượng, từ kịch bản đến diễn xuất đều được chăm chút kỹ lưỡng. Phần đầu tiên của bộ phim gồm 40 tập, mỗi vụ án kéo dài khoảng tám tập, tạo nên một nhịp độ khá chậm rãi nhưng vẫn giữ được sự khéo léo trong cách xây dựng tình tiết. Mỗi vụ án đều chứa đựng những yếu tố bất ngờ khiến người xem khó lòng đoán trước được kết quả.
Khi so sánh với "Thần Thám Địch Nhân Kiệt", tôi nhận thấy "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên" có phần chặt chẽ hơn về mặt logic. Trong khi "Thần Thám Địch Nhân Kiệt" nhấn mạnh vào tài năng cá nhân của Địch Nhân Kiệt, thì "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên" lại có sự phối hợp ăn ý giữa Bao Chửng và Công Tôn Sách, tạo nên sự cân bằng trong quá trình giải quyết vụ án. Trong khi đó, vai trò của Lý Nguyên Phương trong "Thần Thám Địch Nhân Kiệt" chủ yếu là đảm bảo khía cạnh võ thuật, còn Tăng Thái thì đóng vai trò hỗ trợ. Điều này đôi khi khiến các vụ án trở nên ít thuyết phục hơn, thậm chí có phần huyền bí hóa quá mức, như thể Địch Nhân Kiệt luôn gặp may mắn trong mọi tình huống.
Một điểm thú vị khác là trong "Thiếu Niên Bao Thanh Thiên", kẻ đứng sau các vụ án thường không phải là người hoàn toàn xấu xa. Họ thường là những nhân vật có hoàn cảnh đáng thương, bị đẩy vào con đường sai lầm do những lý do đặc biệt. Điều này tạo nên sự đồng cảm trong lòng khán giả. Ví dụ điển hình là nhân vật Hổ Kính Huệ trong vụ án đầu tiên của "Thần Thám Địch Nhân Kiệt". Anh ta là một nhân vật phức tạp, có mối quan hệ sâu sắc với Kim Mộc Lan. Cuối cùng, Hổ Kính Huệ đã bị ảnh hưởng tích cực bởi Địch Nhân Kiệt và hy sinh mạng sống để cứu ông. Tuy nhiên, Kim Mộc Lan lại trở thành một nhân vật mang tính biểu tượng và có phần ám ảnh hơn, điều này có lẽ là một hạn chế của kịch bản.
Nói đến đây, tôi nhớ đến Saruman trong loạt phim "Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn". Dù là một bộ phim kinh điển, nhưng nhân vật Saruman lại thiếu chiều sâu và đa dạng. Tương tự, dù "Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn" là một kiệt tác điện ảnh, nó vẫn không thể so sánh với "Tây Du Ký" về độ phức tạp của cốt truyện. Đặc biệt là phiên bản năm 1986, bộ phim đã xây dựng một thế giới thần thoại vô cùng phong phú với những nhân vật độc đáo và ấn tượng. Một trong những phần ngoại truyện của "Tây Du Ký" mà tôi rất thích là "Hậu keo toi nay Truyền Tây Du Ký". Mặc dù các cảnh võ thuật có phần hài hước nhưng cốt truyện lại rất vững chắc, mở rộng thêm nhiều khía cạnh mới mẻ của câu chuyện gốc.
Quay lại với "Thần Thám Địch Nhân Kiệt", trước khi xem phiên bản truyền hình, tôi đã từng xem qua các bộ phim điện ảnh của Từ Khắc. Theo tôi đánh giá, phần đầu tiên với sự tham gia của Lưu Đức Hoa có chất lượng hoàn thiện cao hơn cả về nội dung lẫn cách kể chuyện. Các phần sau tuy có đầu tư vào hiệu ứng đặc biệt nhưng lại thiếu sót nghiêm trọng về mặt cốt truyện, khiến chất lượng phim giảm sút đáng kể. Điều này gợi nhớ đến tình trạng của các dự án điện ảnh lớn hiện nay, nơi mà lợi nhuận thường được đặt lên trên hết, dẫn đến việc các nhà sản xuất ưu tiên chọn diễn viên nổi tiếng thay vì đầu tư vào kịch bản và chất lượng nội dung.
Cuối cùng, khi nhìn lại cách thức quay phim của những thập kỷ trước, tôi nhận thấy môi trường làm việc của các diễn viên thời đó vô cùng khắc nghiệt. Các bối cảnh thường trông nghèo nàn, thậm chí cung điện hoàng gia cũng chỉ là những tấm đá đơn sơ. So sánh với hiện tại, khi một vết xước nhỏ cũng có thể gây tranh cãi, thật đáng suy ngẫm về sự khác biệt giữa hai thời kỳ. Thành công ngày hôm nay của các nghệ sĩ như Thành Long không thể tách rời khỏi những hy sinh và nỗ lực không ngừng nghỉ của họ trong quá khứ.